CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

Cung khuynh


phan 34

Vũ Ca gả cho Hiên nhi, nghe nói mỗi ngày đều dậy sớm đi thỉnh an Hoàng hậu, chẳng hiểu cả buổi ngẩn ngơ làm gì mà đến lúc chính ngọ mới hồi phủ thái tử. Lúc ấy Vũ Dương còn tưởng rằng nữ nhi hiểu chuyện, hiểu được phải phụng dưỡng mẹ chồng, nhưng bây giờ nghĩ lại, mới nhận ra thì ra là vậy, làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi!

Từ nhỏ hài tử này đã mê đắm cái giường, làm gì có khi nào sáng sớm chịu dậy thỉnh an mình, thế nhưng giờ lại ngày ngày dậy sớm đi thỉnh an Vệ Minh Khê, chẳng lẽ mẹ chồng so với mẹ ruột còn trọng yếu hơn sao?

Nó điên rồi sao? Vệ Minh Khê đối với nó là gì? Nó không biết sao? Vệ Minh Khê là cữu mẫu, Vệ Minh Khê là mẹ chồng của nó nữa! Vũ Dương thật sự mong rằng chính mình chưa từng bước vào thư phòng này nửa bước, còn hơn là biết được cái bí mật kinh thế hãi tục này! Nàng không thể để Vũ Ca mắc thêm lỗi lầm nữa!

“Người đâu! Lập tức đi Đông Đô, đem Thái tử phi tìm về cho ta!”

***

“Chúng ta cần phải trở về!” Đang ăn cơm Vệ Minh Khê đột nhiên nói một câu, làm cho Dung Vũ Ca đang định đưa đũa ra gắp đột ngột dừng lại.

“Khó có được một lần đến Giang Nam, chúng ta du ngoạn thêm vài ngày nữa cũng được mà!” Dung Vũ Ca ra vẻ thoải mái nói, kỳ thật nàng không muốn để Vệ Minh Khê trở về.

“Kỳ thật tiểu Vũ Ca nhà ta là muốn mang ngươi bỏ trốn!” Thanh âm Liễu Tam nương đột nhiên vang lên.

“Sao các ngươi lại ở chỗ này?” Dung Vũ Ca kinh ngạc hỏi Dung Quý cùng Liễu Tam nương đột nhiên xuất hiện.

Vệ Minh Khê nhìn một đôi phu phụ không biết từ đâu ra, mà hai người bọn họ lại còn nhìn mình chằm chằm.

“….”

“Ừm, nàng là nữ nhân, tiểu Vũ Ca quả nhiên thích nữ nhân!” Dung Quý đánh giá một lượt, sau đó đưa ra kết luận.

“Anh tuấn, cử chỉ thanh nhã, thì ra tiểu Vũ Ca thích loại người này.” Liễu Tam nương cùng Dung Quý hoàn toàn coi Vệ Minh Khê cùng Dung Vũ Ca là không khí, ở ngay trước mặt hai người mà thảo luận về Vệ Minh Khê.

Vệ Minh Khê lúng túng mặt đỏ bừng, chuyện như vậy vốn không phải là chuyện quang minh chính đại gì, vậy mà phu phụ lão cứ thoải mái bàn luận, hơn nữa một chút cũng không thèm kiêng dè. Nàng vốn đã sớm nghe nói Dung lão phu phụ tính tình quái đản, nay xem ra quả thật không sai chút nào.

Dung Vũ Ca nhìn lão đầu bọn họ không chút kiêng kỵ ăn nói lung tung, làm Vệ Minh Khê lúng túng vô cùng, thực muốn chạy ra đánh hai người đang tiếp tục thảo luận một trận. Da mặt mẫu hậu vốn mỏng, chắc chắn không chịu nổi bọn họ bình loạn như vậy.

“Ta nói này, các ngươi sao lại ở trong này?” Dung Vũ Ca đề cao âm lượng, cảnh tỉnh Dung lão phu phụ rằng các nàng vẫn tồn tại.

“Tụ hiền các thiên hạ luận tài náo nhiệt như vậy, chúng ta đến xem náo nhiệt đúng dịp nhìn thấy ngươi ……” Hai lão đã âm thầm quan sát Vệ Minh Khê được ba ngày, cũng nhìn thấy hình thức Vệ Minh Khê cùng Dung Vũ Ca ở chung thế nào, Tiểu Vũ Ca làm nũng tuy rằng thấy ghê, nhưng cũng rất đáng yêu .

“Vậy các ngươi trước không đến, bây giờ mới xuất hiện làm gì?” Dung Vũ Ca vừa nghĩ đến chuyện mình cùng Vệ Minh Khê bị rình xem mấy ngày liền cảm thấy cả người không thoải mái, cảm giác như bị kẻ biến thái theo dõi vậy.

“Tối hôm qua vốn đã muốn tìm ngươi rồi, nhưng đúng lúc thấy ngươi đem nàng ta kéo vào sương phòng, nãi nãi ngươi đương nhiên sẽ không quấy rầy ngươi. Nhỡ làm hỏng chuyện tốt của ngươi, ngươi thể nào cũng khóc cho mà coi…..” Dung Quý rất vô tội hồi đáp liền bị Liễu Tam nương véo một cái. Lão già ngu ngốc, nói trắng ra như vậy làm cái gì chứ!

Dung Vũ Ca ho khan một tiếng. Được rồi, tuy rằng nãi nãi rất chu đáo, nhưng lão đầu đâu cần phải nói trắng ra như vậy chứ, không thấy mặt mẫu hậu sắp dán xuống bàn luôn rồi sao?

Vệ Minh Khê xấu hổ cực kỳ, rốt cục cũng biết vì sao Dung Vũ Ca lại càn rỡ đến vậy, đúng là thượng bất chính hạ tắc loạn!

“Nói mới thấy, lão đầu này, lúc trước ta vẫn cảm thấy nàng nhìn rất quen mắt, giờ đến gần, thật đúng là càng nhìn càng quen mắt!” Liễu Tam nương kéo kéo tay áo bạn già, nói rất nghiêm túc.

“Ừm, quả thật, nàng rất giống kẻ đáng thương Cao Hiên……” Dung Quý thuận miệng nói, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó liền trợn to hai mắt mà nhìn. Trước kia tiểu Vũ Ca từng nói người đó đã vừa là thê tử, vừa là mẫu thân người khác rồi, vậy nữ nhân này chắc không phải là Vệ Minh Khê, Vệ hậu chứ?

Dung Quý thiếu chút nữa bị rượu mình đang uống làm cho sặc, khẩu vị tiểu Vũ Ca cũng quá nặng rồi, thê tử hay mẫu thân người ta cũng coi như thôi đi, đâu cần chọn luôn cữu mẫu kiêm mẹ chồng……

“Ừm, đúng vậy, thật sự rất giống kẻ đáng thương Cao Hiên!” Liễu Tam nương lại còn nghiêm trang hồi đáp.

Sự thật bọn họ cũng chưa từng gặp qua Vệ Minh Khê, nhưng thái tử Cao Hiên khi còn bé vốn thường xuyên chạy tới phủ công chúa tìm Dung Vũ Ca đi chơi, kỳ thật không phải để chơi cùng mà là quen thói bị ngược đãi thì đúng hơn.

Hai lão gặp qua Cao Hiên vài lần, luôn là lúc bị Dung Vũ Ca khi dễ mà nước mắt nước mũi tèm lem, đáng thương cực kỳ. Lần trước lúc tiểu Vũ Ca thành gia thất, bọn họ chưa đi xem tôn nữ tế thế nào (cháu rể), nhưng thấy Cao Hiên vẫn như trước giống nhau, liền biết chỉ có tiểu Vũ Ca mới khi dễ hắn thôi!

Liễu Tam nương cũng lập tức hiểu ra, trợn to hai mắt nhìn Dung Vũ Ca, không khỏi nói: “Tiểu Vũ Ca, khẩu vị ngươi nặng ghê……” Nàng cùng Dung Quý không hổ là phu thê, ngay cả liên tưởng cũng giống nhau!

Vệ Minh Khê căn bản chính là đứng không được, ngồi cũng không xong, lúng túng đến mức không dám cùng đôi phu phụ không chút kiêng nể này nói chuyện. Trên thực tế căn bản nàng không biết nói gì, nàng là trưởng bối, lại cùng con dâu của mình có quan hệ như vậy, còn bị trưởng bối đồng lứa nói thẳng trước mặt như thế, bảo sao không xấu hổ, như thế nào còn tự tại được? Thực xấu hổ đến cực điểm mà!

“Cái kia…… Ngươi không cần mất tự nhiên, ta biết chắc là tiểu Vũ Ca câu dẫn ngươi!” Liễu Tam nương cảm giác được nàng cùng lão đầu nói sai rồi, ở trước mặt người làm mẹ lại nói nhi tử nàng là kẻ đáng thương, đã thế còn giáp mặt vạch trần gian tình, như vậy tựa hồ không tốt lắm……

“Ờ ờ, chúng ta biết rõ mà, mặc dù khẩu vị tiểu Vũ Ca quá nặng rồi, nhưng chúng ta cũng có thể thông cảm mà, ngươi nhất định là bị tiểu Vũ Ca, tiểu họa thủy này dẫn dụ, nhất thời cầm lòng không được……” Dung Quý tiếp tục càng bôi càng đen, làm cho Vệ Minh Khê cơ hồ muốn bỏ chạy khỏi nơi này ngay lập tức!

“Trời ơi! Các ngươi nói ít đi một câu được không? Nếu nàng bỏ đi, các ngươi lấy cái gì bồi thường cho ta?” Dung Vũ Ca tức giận nói, nhìn lại Vệ Minh Khê mặt đỏ đến độ sắp bốc cháy đến nơi, nàng sẽ không để cho hai lão nhân gia đã già mà còn không hiểu chuyện này khi dễ tâm can bảo bối của nàng.

“Các ngươi cứ chậm rãi dùng, ta ăn no rồi……” Vệ Minh Khê không muốn quá thất lễ, nhưng thật sự là không giả ngốc nổi nữa rồi.

Dung Vũ Ca thấy Vệ Minh Khê căn bản chưa ăn mấy miếng đã vội vã li khai liền tức giận trừng mắt nhìn gia gia nãi nãi chuyên ăn nói lung tung, liếc một cái sắc lẻm rồi quay người đuổi theo Vệ Minh Khê.

“Ngươi xem, nói lung tung cho lắm, doạ Vệ Minh Khê da mặt mỏng chạy mất tiêu rồi, nếu tiểu Vũ Ca không dỗ được, trở về khẳng định sẽ nháo nhào với chúng ta!” Liễu Tam nương thầm oán lão già.

“Thiết nghĩ ngươi so với ta nói cũng không ít đâu!” Dung Quý nhíu mày, sao có thể đổ hết trách nhiệm lên đầu mình vậy.

“Bất quá, khẩu vị tiểu Vũ Ca nặng quá!” Liễu Tam nương vô cùng cảm khái!

“Xem tính tình Vệ Minh Khê kia, sợ là trên đường câu dẫn Dung Vũ Ca phải chịu khổ không ít!” Nữ nhân như vậy thực không nên câu dẫn chút nào, tiểu Vũ Ca chắc phải tốn không ít công phu, nếu nàng chạy mất, thế nào nàng cũng oán bọn họ cả đời, Liễu Tam nương thầm nghĩ.

“Vệ Minh Khê là nữ tử như vậy, không cùng một loại người với chúng ta, tiểu Vũ Ca thích người như thế, sợ là ngày sau khó quay đầu!” Dung Quý cảm khái nói, thân phận các nàng quá đặc thù, Dung Quý chỉ còn biết thở dài.

“Tiểu Vũ Ca đã để ý ai thì nhất định sẽ không quay đầu, tiểu Vũ Ca yêu ai không yêu, không ngờ lại yêu ngay Vệ Minh Khê!!” Liễu Tam nương cũng thở dài.

--------------------o0o-----------------

Chương 62: Khổ nhục kế

Vệ Minh Khê hối hả rời đi, lời Dung lão phu phụ làm cho nàng quá xấu hổ, khó có thể chấp nhận được. Dung Vũ Ca có càn rỡ như thế nào đi chăng nữa thì nàng bất quá cũng chỉ là thiếu nữ mười tám, cho dù nàng không tuân theo lễ giáo thì cũng xem như không, nhưng mình thì sao, mình đã không còn trẻ nữa, lại theo nàng làm chuyện hoang đường này, tất cả đều là do mình không tốt!

Dung Vũ Ca thấy Vệ Minh Khê gấp gáp đi như thế, trong lòng thấp thoáng chút dự cảm bất an. Vệ Minh Khê vốn là người như vậy, có thể làm cho nàng bước vào loại quan hệ nghịch luân này nửa bước cũng đã vô cùng khó khăn, nay lại bị hai lão nhân nói thế, chỉ sợ nửa bước kia cũng sẽ rút về.

“Vệ Chỉ, tiểu quỷ nhát gan! Ngươi đứng lại cho ta!” Dung Vũ Ca hướng Vệ Minh Khê hô, tuy rằng nàng có thể đuổi theo kịp rất dễ dàng, nhưng điều nàng muốn là Vệ Minh Khê tự dừng lại. Đây là việc không to tát gì, nhưng Dung Vũ Ca có cảm giác nếu Vệ Minh Khê dừng lại thì trong lòng nàng mình vẫn còn có chút phân lượng hơn so với cái gọi là lễ giáo.

Vệ Minh Khê nghe tiếng Dung Vũ Ca phía sau, khống chế không được càng chạy nhanh hơn, tựa hồ chỉ cần thoát khỏi Dung Vũ Ca là mấy vấn đề này sẽ không tồn tại nữa. Trong một khắc, Vệ Minh Khê giống như con đà điểu chỉ muốn vùi đầu trong cát mà trốn thôi!

Ngay cả bản thân mình Vệ Minh Khê cũng không thuyết phục nổi, nàng đã gây ra chuyện hoang đường cỡ nào? Khi nàng hồi kinh, làm sao nàng có thể đối mặt với Hiên nhi đây?

Vệ Minh Khê càng nghĩ càng sợ, lúc trước là không dám tưởng, hiện tại bị hai lão nói thế, mọi sự tình vốn ám ảnh sau lưng, tất cả đều hiện ra trong nháy mắt.

Dung Vũ Ca thấy Vệ Minh Khê chạy, tựa hồ như muốn chạy trốn khỏi mình càng xa càng tốt, tâm không khỏi đau đớn. Nàng đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể làm cho thế giới của Vệ Minh Khê nghiêng về phía mình, có phải rồi sẽ có một ngày, sớm muộn gì mình cũng sẽ bị nàng vứt bỏ hay không?

Dung Vũ Ca không cam lòng, nàng sử dụng khinh công bay đến trước mặt Vệ Minh Khê, ngăn không cho nàng chạy nữa.

“Vệ Minh Khê, nàng sợ để người khác biết quan hệ giữa nàng và ta đến vậy sao?” Dung Vũ Ca ép sát thân thể Vệ Minh Khê, làm cho Vệ Minh Khê không sao nhúc nhích được. Nàng sợ thấy một Dung Vũ Ca như vậy, quá mức chấp mê bất ngộ. Nếu ngay từ đầu mình không để Dung Vũ Ca vượt qua giới hạn……

“Vũ Ca, chúng ta quay đầu đi, loại quan hệ như vậy vốn không được phép tồn tại……” Vệ Minh Khê do dự nói, nàng biết nhất định Dung Vũ Ca không thích nghe những lời này, nhưng Vệ Minh Khê không có biện pháp an lòng nào khác để mình không mắc thêm bất kì lỗi lầm nào nữa!

“Vệ Minh Khê, ta đang ép nàng sao?” Dung Vũ Ca nhìn bộ dáng khổ sở của Vệ Minh Khê, chợt nhận ra, thì ra nàng làm cho mẫu hậu khốn khổ như thế. So với bất kì ai trên đời này, không phải nàng là người luôn mong muốn mẫu hậu luôn luôn tốt đẹp, luôn luôn vui vẻ sao?

“Dung Vũ Ca, là lỗi của ta!” Vệ Minh Khê vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt kiều diễm của Dung Vũ Ca. Nếu chính mình có thể tự kiềm chế bản thân, có lẽ sẽ không khiến Dung Vũ Ca càng lún càng sâu, Vệ Minh Khê tự trách mình thậm tệ.

“Trước kia ta thường nghĩ, nếu có ai làm cho Vệ Minh Khê không vui, chắc chắn ta sẽ làm cho hắn biến mất khỏi thế gian này. Nhưng hôm nay, người làm cho Vệ Minh Khê không vui nhất lại chính là ta, Dung Vũ Ca. Mẫu hậu yên tâm, người muốn trở lại làm một Vệ Minh Khê như ngày trước, vậy thì hãy trở về, ta sẽ không làm khó dễ người nữa. Phải biết rằng, ta là người không muốn nhìn thấy người khổ sở nhất, cho nên Dung Vũ Ca sẽ ngoan ngoãn làm Thái tử phi, còn Vệ Minh Khê sẽ tiếp tục đường hoàng làm Hoàng hậu……” Dung Vũ Ca cố hết sức mới có thể làm cho mình thốt lên nổi những lời này.

Xem ra Dung Vũ Ca rất không thích hợp làm thánh nhân. Rất muốn khóc nhưng Dung Vũ Ca vẫn cố nín, vất vả lắm mới đem nước mắt nuốt vào lòng.

“Vũ Ca……” Biểu tình bi thương đều hiện ra trên mặt Dung Vũ Ca, nàng vốn là hài tử được nuông chiều, có thể nói ra những lời uỷ khuất cầu toàn như vậy làm cho Vệ Minh Khê đau lòng, nhưng Vệ Minh Khê chỉ biết nhìn Dung Vũ Ca, không biết nên nói lời gì cho phải.

“Mẫu hậu, người về trước đi, để cho ta yên tĩnh một chút, để ta có thể hạ quyết tâm đem tình cảm đối với người chôn chặt trong đáy lòng.” Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê cố nở nụ cười, so với khóc còn khó coi hơn.

Tim Vệ Minh Khê đập nhanh, cõi lòng khẽ nhói đau. Nàng vẫn hy vọng Dung Vũ Ca yêu mình, nàng không muốn Dung Vũ Ca thật sự cắt đứt tình yêu dành cho mình, nhưng nếu Dung Vũ Ca có thể rút lại thứ tình cảm đó, vậy đối với nàng, đối với mình, cả hai đều tốt.

Vệ Minh Khê đáp lại Dung Vũ Ca bằng một nụ cười thanh nhã: “Đừng đi lâu quá, đừng để ta lo lắng.” Sau đó thì xoay người rời đi.

Dung Vũ Ca nhìn bóng lưng Vệ Minh Khê, nước mắt không ngừng tuôn rơi, bỏng rát. Vệ Minh Khê chẳng lẽ không phát hiện những lời mình nói đều là giả sao? Mỗi một câu mình nói, đều để thử dò xét tâm Vệ Minh Khê. Thì ra Vệ Minh Khê thật sự hy vọng mình không yêu nàng, không quấy rầy nàng thêm nữa. Nàng muốn làm Hoàng hậu cao cao thánh khiết, nàng không cần Dung Vũ Ca! Dung Vũ Ca với nàng mà nói thì chẳng là gì cả!

Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê đi càng ngày càng xa, nàng không muốn Vệ Minh Khê cứ như vậy buông bỏ mình, cảm giác này so với cái chết còn đau khổ hơn!

Dung Vũ Ca nhìn theo Vệ Minh Khê đến khi chỉ còn thấp thoáng bóng lưng xa xa, bỗng tung người nhảy vào dòng Lăng giang.

Vệ Minh Khê! Nếu đã không cần ta nữa, vậy ngươi cứ để ta ngủ yên dưới lòng sông này đi, dùng cả đời ngươi để nhớ thương ta, nếu không, đời này ngươi đừng nghĩ thoát khỏi ta!

Vệ Minh Khê đang đi chợt nghe tiếng vật gì rơi xuống nước liền ngừng lại, nàng hốt nhiên xoay người, đúng lúc nhìn thấy Dung Vũ Ca nhảy xuống sông. Trái tim bỗng chốc tê dại, nàng không muốn Dung Vũ Ca xảy ra chuyện, nếu không cả đời này nàng sẽ không tha thứ cho mình!

Vệ Minh Khê ngay cả nghĩ cũng không kịp nghĩ, cũng muốn nhảy xuống sông nhưng thân mình đột nhiên bị Liễu Tam nương kéo lại, ngay sau đó Dung Quý lập tức nhảy xuống.

“Ngươi không biết bơi, để cho lão gia tử xuống là được rồi!” Liễu Tam nương tức giận nói. Nếu để cho Vệ Minh Khê nhảy xuống, sợ là khi tiểu Vũ Ca trở lại chắc chắn sẽ nổi điên với mình cùng lão già. Tuy rằng Liễu Tam nương thực sự rất muốn để Vệ Minh Khê cũng nhảy xuống, thưởng thức một chút cái gọi là “độ ấm” của Giang Lăng tháng ba, ai bảo nàng làm cho tôn nữ bảo bối của mình khổ sở.

Từ nhỏ đến lớn, tiểu Vũ Ca chưa từng vì ai mà khóc như vậy, nước mắt lã chã tuôn rơi làm cho mình cùng lão già đều cực kỳ đau lòng, nhưng nàng vẫn không thể để Vệ Minh Khê rời đi. Bọn họ cũng chưa từng nghĩ tiểu Vũ Ca vì Vệ Minh Khê lại có thể yêu cương liệt đến vậy, không tiếc tất thảy vì Vệ Minh Khê……

Vệ Minh Khê gấp đến độ nước mắt đều rơi ra nơi khoé mắt, tâm nàng đau đến không thở nổi.

Dung Vũ Ca, ngươi nhất định không thể có việc, ngươi không thể dùng biện pháp như vậy để trừng phạt ta!

Dung Vũ Ca, ngươi mau ra đây, bằng không ta sẽ tức giận!

Dung Vũ Ca!

Dung Vũ Ca……

“Lâu như vậy, sao bọn họ còn không lên?” Vệ Minh Khê nắm thật chặt tay Liễu Tam nương, nàng không nghĩ Dung Vũ Ca sẽ làm ra hành động cương liệt đến thế. Vệ Minh Khê đột nhiên nhớ tới lần trước, nếu mình không chạy tới kịp, nàng có phải hay không…… Vệ Minh Khê nghĩ đến đây, không khỏi tràn ngập sợ hãi, nước mắt lại càng cuồn cuộn tuôn rơi.

Liễu Tam nương cảm giác bàn tay bị nắm có chút đau, nhìn gương mặt Vệ Minh Khê nhạt nhoà nước mắt, bạo vũ lê hoa, bi thương cùng cực khiến người ta phải động dung. Xem ra cũng không phải Vệ Minh Khê không thèm để ý tiểu Vũ Ca, cơn giận trong lòng cũng dần dần tiêu thất. Biết khổ sở như thế thì nên cưng chiều tiểu Vũ Ca nhà chúng ta thật tốt, cứ để nàng ở dưới nước lâu một chút, bằng không ngươi sẽ không biết để ý tiểu Vũ Ca!

“Yên tâm, chúng ta là người Dung gia, chính là Lăng giang yêm bất tử*.” Liễu Tam nương trấn an. Dung Quý nhà nàng là ai chứ? Tung hoành giang hồ vô địch thủ, làm sao có thể bị nước sông dìm chết đây?

( *yêm bất tử: không thể chết đuối được)

“Nhưng mà……” Tuy rằng Liễu Tam nương đã nói như vậy nhưng Vệ Minh Khê vẫn thập phần lo lắng.

Đúng lúc này, một tiếng nước động vô cùng lớn, Dung Quý ôm Dung Vũ Ca từ dưới sông vọt lên không trung, sau đó nhảy lên bờ. Thân thể Vệ Minh Khê mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất, xem như có thể an tâm một chút.

***

“Uống khương thang.” Vệ Minh Khê ngồi bên mép giường, thản nhiên nói.

“Không phải nàng đang giận ta đấy chứ?” Dung Vũ Ca nhìn sắc mặt lạnh nhạt không rõ tâm tình của Vệ Minh Khê, thấp thỏm bất an hỏi. Cái nàng muốn nhìn là bộ dáng khẩn trương của Vệ Minh Khê, nàng không muốn thấy Vệ Minh Khê xoay người rời đi, Vệ Minh Khê có thể mắng mình bốc đồng ngang bướng, nhưng Dung Vũ Ca biết, dù sao thì sau này, Vệ Minh Khê chắc chắn sẽ không dám nói mấy lời linh tinh đại loại như quay đầu gì gì nữa.

“Ngươi miệng nói không bức ta, ngươi vốn biết rõ ta lo lắng, ngươi biết rõ như vậy, ngược lại còn làm cho ta không thể bỏ xuống được, lại còn làm ta lo sợ như thế……” Vệ Minh Khê nói không được nữa, nàng vừa nghĩ đến hành động không muốn sống của Dung Vũ Ca, tâm lập tức khủng hoảng.

Nhìn nhãn thần Dung Vũ Ca lúc đó u oán như thế, vì sao nàng lại tin lời Dung Vũ Ca? Tuy miệng Dung Vũ Ca nói không ép, nhưng hành vi lại đem mình ép không còn đường thối lui .

“Lúc ấy nàng đi rồi, ta cảm giác tâm như tro tàn, nhân gian không còn gì luyến tiếc, Lăng giang lại gần như vậy, người ta không biết sao liền nhảy vào……” Thanh âm Dung Vũ Ca, theo sự chú mục của Vệ Minh Khê, càng ngày càng nhỏ lại.

“Dung Vũ Ca, lần sau không cho phép làm thương tổn chính mình như vậy, khiến ta khổ sở!” Vệ Minh Khê nhẹ nhàng ra lệnh.

“Về sau nàng cũng không được nói hối hận nữa, nàng phải biết những lời này giằng xé tâm can ta, làm lòng ta đau đớn đến thế nào. Nếu nàng thật sự không cần ta, vậy cứ để ta chết đi!” Dung Vũ Ca nghiêm túc nói.

“Dung Vũ Ca, chúng ta sẽ xuống địa ngục thôi!” Vệ Minh Khê thở dài.

“Ta không sợ, chỉ cần đời này được cùng nàng ở chung một chỗ, bất cứ cái gì ta cũng không quản !” Dung Vũ Ca kiên định nói, cái gì lễ giáo luân thường đạo lý? Tất cả toàn thứ vớ vẩn!

Nhưng mà ta sợ, Vệ Minh Khê không dám đem suy nghĩ trong lòng nói ra, “Uống canh đi, nhiễm phong hàn sẽ không tốt.” Vệ Minh Khê cầm thìa nhẹ nhàng khuấy, thổi một chút cho đỡ nóng rồi múc một thìa đưa lên miệng Dung Vũ Ca.

Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê, nét tươi cười dần dần nở trên khuôn mặt. Nếu có thể đổi lấy nhu tình của Vệ Minh Khê như giờ phút này thì dù có nhảy xuống Lăng giang mười lần đi chăng nữa nàng cũng nguyện ý, bất quá lần sau đổi thành tháng sáu thì tốt hơn, tháng ba nước sông thật đúng là rất lạnh. Nghĩ đến thôi mà Dung Vũ Ca đã muốn rùng mình.

Dung Vũ Ca hé cái miệng nhỏ nhắn, đem khương thang nuốt xuống, sau đó mặt mày nhăn nhó đến mức không thể nhăn hơn.

“Sao vậy? Có phải đắng quá không?” Vệ Minh Khê hớp thử một ngụm, đâu có đắng.

“Khó uống quá à……” Dung Vũ Ca làm nũng nói.

“Ai kêu ngươi nhảy, tự tìm khổ, đáng đời!” Vệ Minh Khê nhẹ nhàng nói, một chút cũng không đồng tình với nữ nhân cố ý làm mình khổ sở này, nhưng vẫn cầm lấy chén đường bên cạnh, thả hai viên vào khuấy.

“Người ta không uống đâu, trừ khi Chỉ nhi mớm cho ta……” Dung Vũ Ca đùa giỡn, lại nổi lên tính tình đại tiểu thư.

“Ngoan, đừng ngang bướng, đem chén khương thang này uống hết đi!” Vệ Minh Khê vốn tính nhẫn nại dụ dỗ nói, chẳng lẽ thực sự bắt mình mớm cho nàng sao?

“Chỉ nhi dùng môi của mình chứa canh rồi mớm cho người ta đi, người ta khốn khổ như vậy là do Chỉ nhi làm hại……” Dung Vũ Ca không e lệ đưa ra yêu cầu vô lý, còn làm cho người ta phải đỏ mặt không thôi.

“Đừng hồ nháo!” Gương mặt Vệ Minh Khê ửng đỏ, đưa cho nàng ba phân vải thôi, nàng lập tức muốn luôn một phường nhuộm. Dung Vũ Ca là loại nữ nhân được voi đòi tiên mà.

“Chỉ nhi, thật sự rất khó uống mà……” Dung Vũ Ca mặt mày nhăn nhó khổ sở, giống như một tiểu hài tử bốc đồng, kéo kéo tay áo Vệ Minh Khê, thiếu chút nữa đem khương thang trong tay Vệ Minh Khê đánh đổ, chính là không muốn uống thứ khương thang khó ngửi kia !

“Chỉ nhi……” Dung Vũ Ca chu chu cái miệng, trong mắt tràn đầy bất mãn cùng u oán. Vệ Minh Khê đột nhiên ghé sát lại, gần đến mức làm cho Dung Vũ Ca tim đập rộn ràng. Rốt cục dưới ánh mắt vô cùng chờ mong của Dung Vũ Ca, nàng cũng được như ý nguyện, được Vệ Minh Khê chủ động đặt đôi môi lên làn môi của mình. Một miệng chứa đầy khương thang thông qua lưỡi cùng môi truyền lại, nhất loạt trôi xuống bụng Dung Vũ Ca trong nháy mắt.

Nhìn Dung Vũ Ca cười giống như đứa ngốc, Vệ Minh Khê thấy chiêu này quả thật so với vừa rồi dụ dỗ nàng uống canh hiệu quả hơn nhiều, liền trực tiếp hớp thêm mấy ngụm, môi chạm môi mớm cho Dung Vũ Ca, mà Dung Vũ Ca cũng vô cùng phối hợp nuốt hết. Lặp đi lặp lại vài lần, một chén khương thang lớn, uống hết một giọt cũng không chừa. Dung Vũ Ca còn chưa thoả mãn, đưa lưỡi liếm vành môi, thật dễ uống, tình yêu của mẫu hậu chính là được truyền tới như thế……

Vệ Minh Khê thấy Dung Vũ Ca liếm nhẹ cánh môi hồng đỏ thắm, mặt lại đỏ lên, lập tức đứng dậy: “Ngươi nghỉ ngơi đi, ta trở về phòng ……” Vệ Minh Khê đang muốn đứng lên lại bị Dung Vũ Ca từ phía sau bất ngờ ôm lấy, lúc này Vệ Minh Khê mới phát hiện, y phục trên người Dung Vũ Ca bởi vì vừa rồi ướt đẫm phải thay ra nên giờ nàng không hề mặc một chút gì cả.

“Bây giờ tháng ba, nước Lăng giang rất lạnh. Chỉ nhi, lưu lại với người ta, người ta lạnh lắm……” Dung Vũ Ca giả bộ đáng thương tiếp tục làm nũng.

--------------------o0o-----------------

Chương 63: Dục cầu bất đạt

Vệ Minh Khê khẽ tránh vòng tay của Dung Vũ Ca, nhưng Dung Vũ Ca ôm nàng rất chặt. Vệ Minh Khê thở dài, đành thỏa hiệp, nàng xoay người lại, vội vàng kéo chăn đắp lên thân thể Dung Vũ Ca vốn đang lộ rõ ra ngoài: “Nếu lạnh như thế sao còn không mặc y phục?” Vệ Minh Khê nhẹ nhàng trách.

“Chỉ nhi thật chẳng hiểu phong tình gì cả……” Dung Vũ Ca nhẹ giọng thì thầm, nhưng vẫn để cho Vệ Minh Khê nghe được. Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca hơi cúi đầu, dung nhan tuyệt mỹ có chút trắng nhợt, suối tóc đen thật dài khẽ tán lạc, làm cho lòng Vệ Minh Khê khẽ rúng động.

Dung Vũ Ca đẹp đến mức nào, nàng vẫn biết, Dung Vũ Ca yêu nghiệt mê người ra sao, nàng cũng hiểu, khát vọng trong lòng Dung Vũ Ca, nàng cũng mơ hồ cảm nhận được, chỉ là……

“Ngươi nghĩ gì trong đầu thì cũng thôi đi, ngoan ngoãn nghỉ ngơi, đêm nay không được phép không an phận, bằng không ta sẽ sang phòng khác ngủ.” Vệ Minh Khê cởi ngoại bào, nới rộng trung y, nhẹ nhàng kéo chăn, đem thân mình nằm gọn trong ổ chăn ấm áp cùng Dung Vũ Ca. Dung Vũ Ca thấy Vệ Minh Khê chui vào liền lập tức đem thân mình dựa sát lại.

“Thật sao, chỉ cần Chỉ nhi lưu lại, người ta sẽ ngoan ngoãn.” Dung Vũ Ca đưa tay cùng chân cuốn chặt lấy Vệ Minh Khê, làm cho nàng có chút không được tự nhiên, hơn nữa Vệ Minh Khê cảm giác được thân thể Dung Vũ Ca không một mảnh vài, dán sát lên thân mình, lại càng mất tự nhiên hơn, bèn quay lại cầm lấy trung y bên cạnh đưa cho Dung Vũ Ca.

“Ngoan ngoãn mặc vào đi!” Vệ Minh Khê nghiêm mặt nói.

“Ừm.” Dung Vũ Ca không tình nguyện, tuỳ tiện nhận lấy bộ y phục mặc vào lại càng như ẩn như hiện, vô cùng gợi cảm. Dung Vũ Ca bắt lấy tay Vệ Minh Khê đặt lên vòng eo mảnh khảnh của mình, còn thân thể lại càng nằm sát vào lòng Vệ Minh Khê.

Vệ Minh Khê chợt có có cảm giác vô lực trước nữ nhân này…miệng nói ngoan ngoãn nhưng hành động lại bằng mặt chứ không bằng lòng, cố tình dẫn dụ mình, rõ rành rành là không chịu an phận mà….


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
Teya Salat